có những giấc mơ về lại tuổi học trò

Dù biết rằng đó chỉ là một giấc mơ” (“Có những giấc mơ về lại tuổi học trò” - Đăng Tâm) Câu 1: (0,5 điểm) Tìm và nêu tên một thành phần biệt lập trong đoạn trích? Câu 2: (0,5 điểm) Chỉ ra phép liên kết câu được dùng trong đoạn sau: Đây là cách bộ não đóng vai trò căng thẳng về thể chất và tinh thần mà học sinh có thể cảm thấy. Những giấc mơ về ngã có thể được cho là do nỗi sợ hãi và bất an về một số tình huống nhất định. Giấc mơ về răng rụng có thể phản ánh một người nhút nhát gặp Đã có 19 lời bình luận cho chủ đề Chùm thơ hay về mái trường xưa - Hoài niệm tuổi học trò. Trang web dophuquy.com rất hoan nghênh đón nhận những lời bình luận mang tính xây dựng từ độc giả. So sánh : “Giấc mơ tuổi học trò du dương như một bản nhạc Ballad…” 0,25 Tác dụng : - Việc kết hợp giữa 3 biện pháp tu từ đã làm nổi bật cảm nhận của tác giả 0,25 về “giấc mơ tuổi học trò”, giấc mơ với nhiều những kỷ niệm vui- buồn của ( Trích: “Có những giấc mơ về lại tuổi học trò”- Đăng Tâm) Câu 1 ( 0,5 điểm): Xác định phương thức biểu đạt trong đoạn văn trên. Câu 2( 0,5 điểm): Nội dung chính của đoạn văn trên là gì. Xem tử vi ngày 22 tháng 10 năm 2022 thứ 7 của 12 cung hoàng đạo dự đoán về tình cảm, công việc, may mắn của Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Cự Giải, Sư Tử, Xử Nữ, Thiên Bình, Bọ Cạp, Nhân Mã, Ma Kết, Bảo Bình, Song Ngư chi tiết nhất. ringestgunska1986. Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng trải qua vô vàn những giấc mơ, những giấc mơ đan xen giữa thực tại và ảo ảnh, hoài niệm về quá khứ hay khát vọng đến tương đang xem Giấc mơ tuổi học trò >Nhận bài dự thi "Viết cho tuổi học trò"Nhưng có lẽ chỉ những giấc mơ trở về tuổi thơ mới đem lại cho tôi những cảm giác ấm áp, bình yên đến thế. Và nhiều khi, những giấc mơ đó của tôi lại hiện lên chân thực, tràn đầy cảm xúc như một thước phim những giấc mơ, tôi ngồi trên một con đò nhỏ êm đềm trôi về miền ký ức xa xôi, về những năm tháng học trò trong trẻo và dịu ngọt, về cả tuổi thơ chan chứa vui mơ…Khi thả hồn bay trên cánh đồng bát ngát, tôi thấy một đứa tôi cao vừa bằng bông lúa, lẽo đẽo theo sau mẹ men theo bờ rộng nhỏ. Đứa tôi ngô nghê hỏi mẹ " Cánh đồng xa và dài vô tận hả mẹ?". Mẹ cười và bảo " Cánh đồng cũng như dòng sông đều có bến bờ con ạ, vô tận thì mẹ gánh lúa về nhà sao được". Đối với tôi, cánh đồng vẫn rộng và dài như vô tận, mẹ gánh cả nhọc nhằn thì vất vả biết bao. Trong mơ…Khi lênh đênh trên một dòng sông, tôi thấy một đứa trẻ nhỏ bé, gầy gò tan học, theo bạn chèo thuyền ra sông mò bắt "chai chai" về nấu cháo. Dưới cái nắng chói chang, chúng tôi vừa mò "chai chai" vừa nô đùa nghịch ngợm giữa dòng nước mát rượi. Đến lúc đói bụng, chúng tôi lại chụm đầu vào nồi cháo trai nóng hổi, thơm phức, và thi nhau húp sùm sụp. Bát cháo trai nồng ấm, cay cay, ngòn ngọt còn đượm mùi sông nước, đượm tiếng cười giòn giã của tuổi mơ…Tôi trở lại mái trường thân yêu, ở đó có một đứa tôi ngủ gà ngủ gật trong lớp học ôn văn. Cô giáo đến bên lúc nào mà không hề hay biết. Loáng thoáng nghe lời cô bảo " Sáng bạn ấy làm về mệt, cứ để bạn ấy ngủ". Tôi mệt quá thiếp đi, trong mơ còn nghe lời cô vỗ về, an ủi... Chiều chiều, tôi thấy một tôi tan học còn nấn ná ở lại trường; cùng tụi bạn bẻ trộm những cành hoa phượng đỏ. Bị bác bảo vệ phát hiện, chúng tôi phải trèo tường rồi chạy thục mạng với nhau. Mai đến lớp, chúng tôi chia hoa ép vào trang sách, tụi bạn tủm tỉm cười tôi "mày chạy rách cả quần chứ chẳng chơi".Trong mơ… Tôi còn thấy một tôi rơm rớm nước mắt trong buổi chia tay. Xung quanh, bạn bè tôi đều tâm trạng cả. Đứa khóc thút thít, đứa cười đỏ hoe mắt, đứa bịn rịn lặng thinh... Tất cả nắm tay tôi thật chặt, ôm tôi thật lâu... " Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm Kỉ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô Bạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờn Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha" Giấc mơ tuổi học trò du dương như một bản nhạc, nhẹ nhàng mà da diết khôn nguôi. Bản nhạc đó mỗi lần kết thúc lại dấy lên trong tôi những bâng khuâng, tiếc nuối. Nhưng, tôi vẫn thích nghe, thích cảm nhận niềm hạnh phúc hân hoan khi được trở về những năm tháng tuổi thơ, bên mái trường, bên thầy cô, bạn bè và những gì thân thương nhất. Dù biết rằng đó chỉ là một giấc mơ...Tôi thường thả lòng mình trong giấc mơ, đắm chìm trong những nốt nhạc, để quên đi bao bộn bề, lo toan của cuộc sống, để thêm tin yêu và quý trọng từng phút giây hiện tại, để mỗi lần thức dậy lại thấy một ngày mai đầy tươi biết " dĩ vãng dày lên, nhưng tương lai thì vẫn còn vô tận" nhưng cũng chỉ mong được trở về những năm tháng tuổi thơ, được sống lại trọn vẹn những giấc mơ êm đềm như TâmCuộc thi Viết cho tuổi học trò’Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo suốt cả cuộc chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấu ấn không quên trong mỗi chúng mục Kiến thức thú vị Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng trải qua vô vàn những giấc mơ, những giấc mơ đan xen giữa thực tại và ảo ảnh, hoài niệm về quá khứ hay khát vọng đến tương có lẽ chỉ những giấc mơ trở về tuổi thơ mới đem lại cho tôi những cảm giác ấm áp, bình yên đến thế. Và nhiều khi, những giấc mơ đó của tôi lại hiện lên chân thực, tràn đầy cảm xúc như một thước phim những giấc mơ, tôi ngồi trên một con đò nhỏ êm đềm trôi về miền ký ức xa xôi, về những năm tháng học trò trong trẻo và dịu ngọt, về cả tuổi thơ chan chứa vui mơ…Khi thả hồn bay trên cánh đồng bát ngát, tôi thấy một đứa tôi cao vừa bằng bông lúa, lẽo đẽo theo sau mẹ men theo bờ rộng nhỏ. Đứa tôi ngô nghê hỏi mẹ " Cánh đồng xa và dài vô tận hả mẹ?". Mẹ cười và bảo " Cánh đồng cũng như dòng sông đều có bến bờ con ạ, vô tận thì mẹ gánh lúa về nhà sao được". Đối với tôi, cánh đồng vẫn rộng và dài như vô tận, mẹ gánh cả nhọc nhằn thì vất vả biết mơ…Khi lênh đênh trên một dòng sông, tôi thấy một đứa trẻ nhỏ bé, gầy gò tan học, theo bạn chèo thuyền ra sông mò bắt "chai chai" về nấu cháo. Dưới cái nắng chói chang, chúng tôi vừa mò "chai chai" vừa nô đùa nghịch ngợm giữa dòng nước mát rượi. Đến lúc đói bụng, chúng tôi lại chụm đầu vào nồi cháo trai nóng hổi, thơm phức, và thi nhau húp sùm sụp. Bát cháo trai nồng ấm, cay cay, ngòn ngọt còn đượm mùi sông nước, đượm tiếng cười giòn giã của tuổi mơ…Tôi trở lại mái trường thân yêu, ở đó có một đứa tôi ngủ gà ngủ gật trong lớp học ôn văn. Cô giáo đến bên lúc nào mà không hề hay biết. Loáng thoáng nghe lời cô bảo " Sáng bạn ấy làm về mệt, cứ để bạn ấy ngủ". Tôi mệt quá thiếp đi, trong mơ còn nghe lời cô vỗ về, an ủi...Chiều chiều, tôi thấy một tôi tan học còn nấn ná ở lại trường; cùng tụi bạn bẻ trộm những cành hoa phượng đỏ. Bị bác bảo vệ phát hiện, chúng tôi phải trèo tường rồi chạy thục mạng với nhau. Mai đến lớp, chúng tôi chia hoa ép vào trang sách, tụi bạn tủm tỉm cười tôi "mày chạy rách cả quần chứ chẳng chơi".Trong mơ…Tôi còn thấy một tôi rơm rớm nước mắt trong buổi chia tay. Xung quanh, bạn bè tôi đều tâm trạng cả. Đứa khóc thút thít, đứa cười đỏ hoe mắt, đứa bịn rịn lặng thinh... Tất cả nắm tay tôi thật chặt, ôm tôi thật lâu...Ôi! Tình bạn là những gì sáng trong và đẹp đẽ nhất, chỉ lúc chia tay mới thấy luyến tiếc vô cùng." Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệmKỉ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy côBạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờnĐể rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha"Giấc mơ tuổi học trò du dương như một bản nhạc, nhẹ nhàng mà da diết khôn nguôi. Bản nhạc đó mỗi lần kết thúc lại dấy lên trong tôi những bâng khuâng, tiếc nuối. Nhưng, tôi vẫn thích nghe, thích cảm nhận niềm hạnh phúc hân hoan khi được trở về những năm tháng tuổi thơ, bên mái trường, bên thầy cô, bạn bè và những gì thân thương nhất. Dù biết rằng đó chỉ là một giấc mơ...Tôi thường thả lòng mình trong giấc mơ, đắm chìm trong những nốt nhạc, để quên đi bao bộn bề, lo toan của cuộc sống, để thêm tin yêu và quý trọng từng phút giây hiện tại, để mỗi lần thức dậy lại thấy một ngày mai đầy tươi biết " dĩ vãng dày lên, nhưng tương lai thì vẫn còn vô tận" nhưng cũng chỉ mong được trở về những năm tháng tuổi thơ, được sống lại trọn vẹn những giấc mơ êm đềm như thế. Bài viết dưới đây sẽ có nội dung khá tiêu cực. Văn hóa Việt Nam thường hướng về những điều tích cực mà tẩy chay những điều tiêu cực, mặc dù nó vẫn còn đó. Chọn cách phớt lờ thay vì đối mặt, đến lúc mọi thứ thực sự tới, chúng ta mới bắt đầu cuống cuồng nghĩ cách giải quyết. Vì thế mong bạn đọc đón nhận với tinh thần thoải mái, từ cái nhìn thực khi nhắc đến thời học trò, bao nhiêu kỉ niệm đẹp được nhắc đến. Còn những thứ tồi tệ thì gần như sẽ được não bộ loại bỏ. Nhưng đối với những người đang ngồi trên ghế nhà trường thì vẫn luôn phải đối mặt với những điều bé, ta thường được dạy rằng trường học là ngôi nhà thứ hai. Lúc ấy bản thân mình mặc định nó là đúng, vì thầy cô dạy thế. Thoáng chốc chục năm đã trôi qua. Lúc này, suy nghĩ đủ chín chắn hơn, mình mới cảm thấy rằng cái suy nghĩ lúc bé thật ngây thơ. Trường học chỉ là một mảnh nhỏ trong vô vàn thứ ngoài cuộc dục theo hướng phát triển toàn diện. Hệ quả là chúng ta gần như phụ thuộc vào các kiến thức đã được dạy ở trường, Hệ quả là chúng ta buộc phải giỏi toàn diện thì mới được công nhận là giỏi. Hệ quả là học sinh chỉ biết mình giỏi môn này giỏi môn kia chứ không thực sự nhận ra điểm mạnh của bản thân mình học ở một trường học bình thường ở vùng nông thôn, nhưng trường học cũng đã chiếm hầu hết thời gian. Học chính thức vào buổi sáng, học thêm vào buổi chiều, tham gia các phong trào liên tục, làm dự án các môn đến vù đầu. Gần như không có một chút thời gian rảnh rỗi đủ nhiều để học một kĩ năng mới hay làm những gì mà mình thích. Nhiều lúc chỉ mong đến cuối tuần để có thể đánh một giấc ngủ "bù" cho cả nhiều người thì tần suất học như vậy là bình thường. Vì họ mặc nhiên là phải có áp lực mới có kim cương, phải học nhiều thì mới giỏi được, áp lực thành tích từ phía gia đình, họ đã quen với tần suất học như vậy ngay từ bé. Thử hỏi thứ áp lực ấy có tạo nên kim cương được không, thứ kiến thức chỉ tồn tại trong đầu họ đến lúc thi xong, hoặc thậm chí là quên ngay sau đó. Học như vậy liệu có hiệu quả cho kì thi hơn hay không?Bản thân mình đã chứng kiến cảnh ôn thi ấy áp lực như thế nào. Sáng sớm tinh mơ bước vào lớp, trong lớp là các nhóm học sinh tụm lại làm bài, có lúc thì bàn tán sôi nổi, có lúc lại im lặng làm bài. Giờ ra chơi cũng chẳng ai thèm rời chỗ. Trong lớp bốc lên vị nóng của nhiệt huyết, của sự quyết tâm, lấp ló dưới gầm bài là từng chồng sách công phá dày cộm, lâu lâu lại thấy mấy tập đề bị gió thổi bay tứ tung. Tụi nó còn tổ chức học nhóm, tham gia các khóa học trên mạng, học thêm ở trung tâm vào buổi tối, học đến một hai giờ sáng. Có lẽ ngoài lúc đi ngủ thì trong tâm trí tụi nó lúc nào cũng chỉ toàn là chữ và số. Lợi ích chưa thấy đâu, chỉ thấy tụi nó mắt thâm, nhiều đứa còn phải đeo kính, mặt thì lúc nào cũng ngơ ngác, ứng xử lờ đờ. Có đứa còn than với mình nó học không vào. Rồi kì thi qua, kết quả cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Đứa thì van bữa đấy mệt, đứa thì nói cứ vào phòng thi là quên,... Đôi lúc hè cũng chỉ là chuyển địa điểm hướng giáo dục hiện tại là để học sinh tự học, giáo viên chỉ là người hướng dẫn. Thay vì 45 phút giảng thì giáo viên lại giao ra các dự án để học sinh làm, thuyết trình. Nghe thì có vẻ ổn, thực tế, các dự án cần nhiều thời gian hơn thế. Quay video, edit, làm power point, thuyết trình. Mỗi dự án đều cần cả nhóm hợp lực lại cùng làm. Nhưng mà thời gian đâu? Khi cả tuần ngoài học chính khóa, các buổi còn lại đều phải học thêm. Có lúc phải tận dụng các ngày chủ nhật, gấp quá thì học thêm xong rồi làm, phải đến tối mịt mới được về hết, từ đâu sinh ra cái đoàn trường nữa. Mình biết là đoàn trường được lập ra để giúp học sinh được tham gia các hoạt động xã hội. Nhưng, lại là câu hỏi ấy, thời gian đâu? Đoàn trường liên tục tổ chức các cuộc thi, hoạt động,... Ai không tham gia sẽ bị hạ hạnh kiểm, xếp loại cuối năm. Đến tận bây giờ, mỗi khi nghe cụm từ "phát động phong trào", sống lưng mình vẫn cảm thấy lành lạnh. Hết phong trào này đến phong trào khác, cái này chưa xong thì cái khác được phát động. Vì đưa vào thi đua nên lớp nào cũng phải làm, khổ nhất vẫn là lớp trưởng, bí thư, giáo viên chủ nhiệm. Câu lạc bộ, nghe chừng như không liên quan đến thành tích, thực tế lại một lần nữa vả vỡ mồm một đứa đầu cấp như mình. Câu lạc bộ Văn học thì mỗi năm mỗi lớp một vở kịch, đưa vào thi đua xếp loại, Những ai tham gia vở kịch còn được cộng điểm trực tiếp vào môn văn. Câu lạc bộ Tiếng Anh cũng không ngoại vậy, liệu tuổi học trò có thể trở thành kỉ niệm đẹp được hay không. Khi mà tình bạn chỉ còn là thứ nằm trên các cuộc thi, nơi mà mọi người cố chạy khắp nơi trên mạng xã hội chỉ để xin những cái like, cái share với mong muốn rằng lớp mình sẽ đạt top một, top hai; chẳng khác gì thứ tình cảm mà ta thường đặt vào các bài thi giáo dục công dân với mình, học ở trường chỉ là một mảng nhỏ trong cuộc sống vô vàn. Mình thường làm bài tập ngay trên lớp và về nhà hiếm khi dành thời gian cho các việc ở trường. Mình cũng không tham gia các lớp học thêm ở ngoài hay các lớp học trên mạng. Còn rất nhiều kĩ năng cần học mà ở trường không dạy, tại sao không dành thêm thời gian để học năm trôi qua, cảm thấy những gì mình học được trong 3 tháng hè còn giá trị hơn trong 9 tháng đi học. Lưu lại trong đầu sau một năm học có lẽ chỉ là một chút kiến thức nền các môn toán lý hóa, thứ mà chỉ dùng trong các kì thi. Trong 3 tháng hè, mặc dù phần lớn thời gian mình dành để chơi nhởi nhưng cũng học được khá nhiều kì năng hay. Mình đã có thể lập trình cơ bản, đi làm công nhân một thời gian để trải đời, rồi lại vào miền nam làm vườn,... Rất nhiều trải nghiệm thú vị mà trường học sẽ không có học không thể dạy chúng ta mọi kĩ năng được, đó chỉ là bước đệm giúp chúng ta vào đời. Vì vậy, hãy sử dụng thời gian hợp lý, dành thời gian để học thêm các kĩ năng, làm những điều mà mình thích, vận động nhiều hơn. Tin chắc rằng, khi ấy những thứ bạn học được tuy ít mà giá trị. Cơ thể khỏe mạnh, đầu óc thoải mái thì việc học cũng hiệu quả hơn gấp bội.

có những giấc mơ về lại tuổi học trò